Thái Thuận, tự là Quân Trọng, người đất Nhữ Nam, đời nhà Hán, mồ côi cha từ  nhỏ, thờ mẹ rất hiếu thảo.

    Gặp thời loạn lạc, Vương Mãng cướp ngôi nhà Hán, lại

    nhằm năm mất mùa, dân chúng thật đói khổ. Thái Thuận phải đi lượm những trái dâu đem về ăn dỡ dạ. Rủi bị giặc Xích My bắt, lục soát trong người thấy có 2 túi đựng trái dâu : một túi đựng dâu đen, một túi đựng dâu vàng. Tra vấn thì Thái Thuận khai rằng : Dâu đen thì chín ngọt dành cho mẹ dùng, còn dâu vàng mới chín còn chua thì để riêng tôi dùng.

          Giặc Xích My khen Thái Thuận là con hiếu thảo, liền đem lòng thương, cấp cho 3 thúng gạo và một đùi thịt trâu đem về nuôi mẹ.

    Ngươi Thái Thuận ở sau đời Hán,
    Dạ thờ thân thuở loạn không lay.
    Đương cơn khói lửa mù bay,
    Liền năm hoang liễm ít ngày đủ no.
    Nơi rừng rậm kiếm đồ nuôi mẹ,
    Nhặt quả dâu chia để làm hai.
    Tặc quân trông thấy nực cười,
    Hỏi sao bày đặt đôi nơi cho phiền ?
    Rằng quả ấy sắc đen thì ngọt,
    Dâng mẹ già gọi chút tình con.
    Còn là sắc đỏ chẳng ngon,
    Cái thân cay đắng dám còn sợ chua.
    Giặc nghe nói khen cho hiếu kỉnh,
    Bước lưu ly mà gánh cang thường.
    Truyền quân của tiễn sẵn sàng,
    Vó trâu một chiếc, gạo lương một bầu.
    Mừng trong dạ bước mau nhẹ gót,
    Về tới nhà miệng tỏ dâng qua.
    Cho hay người cũng người ta,
    Biết đâu đạo tặc chẳng là lương tâm.







9/29/2012 07:56:38 am

Nice info dude

Reply



Leave a Reply.