Tử  Lộ, tự là Trọng Do, người ở ấp Biện nước Lỗ, là học trò giỏi của Đức Khổng Tử. Nhà nghèo, Tử  Lộ thường phải đi đội gạo rất xa đem về nuôi cha mẹ mà không nệ hà cực nhọc. Không tiền mua thức ăn, ông đi hái rau lê rau hoắc  nấu canh dâng lên cha mẹ dùng đỡ.

    Sau khi cha mẹ mất, ông qua nước Sở được vua Sở trọng dụng, ban cho quan tước và bổng lộc cao sang. Trong cảnh phú quí vinh hoa, ông thường nhắc đến cha mẹ và lấy làm tiếc là cha mẹ không còn sống để cùng vui hưởng cảnh giàu sang, nên Tử Lộ than rằng : Nay muốn ăn rau lê rau hoắc, đội gạo như trước chẳng được nữa, vì cha mẹ đã mất.

    Khổng Tử khen Tử  Lộ là người thận trọng và chí hiếu.

    Thầy Tử Lộ cũng người nước Lỗ,
    Thờ hai thân từng bữa canh lê.
    Thường khi đội gạo đi về,
    Xa xôi trăm dặm nặng nề hai vai.
    Đỉnh huê biểu từ khơi bóng hạc,
    Gót Nam du nhẹ bước tang bồng.
    Xe trăm cỗ, thóc muôn chung,
    Ngồi chồng đệm ghép ăn chồng vạc cao. 
    Thân phú quí ngắm vào thêm tủi,
    Đức cù lao chạnh tới càng đau.
    Nào khi đội gạo canh rau,
    Muốn còn như cũ dễ hầu được ru !
    Lòng thắc mắc nghìn thu vẫn để,
    Biết bao giờ cam chỉ đền công.
    Cho hay dạ hiếu không cùng,
    Dẫu Tam Công chẳng đổi lòng thần hôn.

     






Leave a Reply.