Diễm Tử, sanh đời nhà Châu, phụng dưỡng cha mẹ rất hiếu thảo. Khi cha mẹ già, mắt lòa, lại thèm uống sữa hươu từng ngày. Diễm Tử lập kế, lấy da hươu khô may làm quần áo giả làm hươu con, rồi vào rừng lẫn vào đám hươu, đến gần hươu mẹ, vắt sữa hươu mẹ, đem về cho cha mẹ dùng.

    Một hôm, bọn thợ săn vào rừng săn thú, thấy Diễm Tử trong lốt hươu tưởng là hươu thiệt, định giương cung bắn chết. Diễm Tử vội la lớn rồi trút bỏ lớp da hươu, giải bày sự việc. Bọn thợ săn mến phục Diễm Tử là người mưu trí và  hiếu thảo.

    Châu Diễm Tử làm con rất thảo,
    Chiều hai thân tuổi lão niên cao.
    Mắt trần khuất nguyệt mờ sao,
    Sữa hươu, người vẫn ước ao từng ngày.
    Vật khó kiếm không hay thường dõi,
    Phải lo phương tìm tõi cho ra.
    Hươu khô tìm lấy lột da,
    Mặc làm sắc áo để hòa lẫn theo.
    Chốn non thẳm tìm vào bầy lứa,
    Sẽ dần dà lấy sữa nuôi thân.
    Bỗng đâu gặp lũ đi săn,
    Rắp buông tên bắn không phân vật người.
    Đem tâm sự tới nơi bày tỏ, 
    Chút hiếu tình nghe rõ cũng thôi.
    Cho hay chung một tánh Trời,
    Tấm son cũng động được người võ phu.














Leave a Reply.